Lời Khai

Quán Văn

 

 Lời Khai

phùng nguyễn

 

Câu chuyện bắt đầu rất b́nh thường và gần như không ăn nhập ǵ đến hồi kết cuộc. Cách đây mấy năm, tôi gia nhập nhóm Bút Việt. Như cái tên ám chỉ, nhóm này quy tụ những người ưa thích văn chương nghệ thuật. Thành viên của nhóm hầu hết là chuyên gia và sinh viên đại học, kể cả du học sinh và nghiên cứu sinh đến từ Việt Nam. Họ ở rải rác trên khắp thế giới, và phương tiện liên lạc chủ yếu là điện thư và IRC (Internet Relay Chat).

Tôi quen với Cảm qua Bút Việt. Có một dạo tôi phát biểu rất tích cực trong những "buổi" thảo luận văn học của nhóm, và trong quá tŕnh đó, không tránh khỏi những va chạm nho nhỏ với những người bạn được nuôi dưỡng trong một môi trường hầu như khác biệt hẳn với ḿnh. Cảm và tôi cũng đă trải qua một vài lần như vậy. Nhưng sau đó th́ t́nh h́nh trở nên tốt đẹp hơn nhiều. Cảm vẫn thường thức dậy giữa khuya để vào tán dóc với tôi trong chatroom của nhóm. Cảm là du học sinh đến từ miền Bắc, đang theo đuổi chương tŕnh hậu đại học tại Nhật. Nơi Cảm cư ngụ cách chỗ tôi ở đến những 17 múi giờ, và Cảm thường than thở là cứ phải "già" hơn bạn bè bên Mỹ đến... gần một ngày! Chúng tôi trở nên thân thiết hơn trong những lần nói chuyện trên Internet. Cảm trẻ hơn tôi rất nhiều, và rất trung thực trong việc phát biểu nhận xét của ḿnh về những điều tai nghe mắt thấy. Chẳng hạn như có lần Cảm nói rằng bản chất người miền Bắc hung bạo hơn người miền Nam. "Chạy xe đạp va vào nhau một tí là thấy có đánh nhau vỡ đầu sứt trán, thậm chí cả đâm chém nhau!" Tôi bác bỏ nhận định này của Cảm, và quy lỗi cho môi trường sống. Cảm có vẻ không phục nhưng cũng không nói ǵ sau đó.

Một hôm Cảm hỏi tôi về nhóm tin Bàn Tṛn Việt Nam (Vietnamơs Round Table newsgroup).

"Anh có hay lên trên đó không?" Cảm hỏi.

Tôi bảo là không. Tôi có nghe nói về nhóm tin này. Đây là nhóm tin lớn nhất trên hệ thống Internet của người Việt Nam tại hải ngoại. Ở đó người ta bàn căi đủ mọi vấn đề, từ t́nh yêu, tôn giáo, đến chính trị. "Họ chửi nhau như mổ ḅ trên đó!" Một người bạn của tôi đă bảo tôi như vậy.

"Chỗ đó là chốn thị phi, vào làm ǵ!" Tôi nhăn nhó với Cảm.

"Tại em đang muốn t́m hiểu một người trên đó," Cảm trả lời.

"Ai vậy?" Tôi hỏi một cách lơ đăng.

"Cô ấy tên Trần Bội Ngọc."

Tên hay thật, tôi nghĩ thầm. Vậy là anh chàng Cảm này đang muốn "trai khôn t́m vợ chợ đông" đây chắc. Cảm tiếp:

"Em muốn nhờ anh lên trên đó ỏngắm nghíă cô ấy một tí rồi cho em biết cảm tưởng."

"Làm cách nào mà ngắm nghía người ta trên đó?"

"Th́ anh coi cô ấy viết lách ra làm sao th́ biết ngay chứ ǵ!" Cảm quả quyết.

Tôi bắt đầu bực ḿnh:

"Trời đất. Có ǵ làm chắc là cô Trần Bội Ngọc thể hiện nhân cách ḿnh qua cách viết?"

"Có thể cô ấy sẽ cố gắng che dấu con người thực của ḿnh. Bội Ngọc đă từng bảo em Bàn Tṛn Việt Nam chỉ là sân chơi của cô ấy thôi. Nhưng em có cảm tưởng một người từng trải như anh có thể có được một khái niệm trung thực về Bội Ngọc sau một thời gian quan sát."

Từng trải! Tôi nghe tiếng ḿnh lùng bùng trong đầu. Nếu có điều ǵ tôi "từng trải" trong đời ḿnh, đó chính là một chuỗi dài của những thất bại!

"... Hơn nữa, em vẫn tin rằng đàng sau những cái tên kỳ dị, những kư hiệu lằng nhằng kia là những con người bằng xương bằng thịt với trái tim đầy cảm xúc như anh và em vậy. Anh không nghĩ vậy hay sao?"

Tôi cảm thấy lựng khựng. Cảm đang ở cách tôi hàng chục ngàn cây số, và tôi chỉ biết mặt Cảm qua bức ảnh nhỏ trên cái homepage thô sơ của hắn. Vậy mà tôi có thể h́nh dung ra nét mặt của Cảm ngay lúc bấy giờ, tràn ngập niềm tin vào điều hắn vừa phát biểu. Tôi thở dài, trả lời:

"Cho anh hai tuần."

?

Bội Ngọc là một cô gái đỏng đảnh, rất đỏng đảnh. Có nhiều người ái mộ cô, và cũng nhiều không kém những người ghét cô. Tôi cảm thấy thú vị, thực sự thú vị. Hoá ra cái "xă hội" ảo trên Internet cũng đâu có khác ǵ mấy so với cái xă hội trần tục dưới kia! Thử tưởng tượng một cô gái rất điệu, rất xinh đẹp cứ nhởn nhơ cười nói, đùa nghịch một cách vô pháp vô thiên trong một hội chợ Tết th́ có thể đoán được có bao nhiêu kiểu phản ứng từ đám đông. Tất nhiên, đàn ông con trai có kiểu của họ và đàn bà con gái cũng có cách ứng xử riêng của ḿnh. T́nh h́nh lại càng rối rắm hơn khi cô cười t́nh với người này và khinh khỉnh với người kia. Và tôi cũng rối rắm không kém. Xem ra Bội Ngọc chẳng có sơ hở nào trong việc che đậy tung tích thực của ḿnh. Có những cố gắng đáng kể của một số người thuộc nhóm tin Bàn Tṛn Việt Nam trong việc bộc lộ thân thế của Bội Ngọc, nhưng theo ư tôi, những dữ kiện họ có về cô đều không đáng tin cậy. Thời hạn hai tuần trôi qua rất nhanh, và những điều mù mờ mà tôi cho rằng ḿnh "biết" về Bội Ngọc thực không giúp ǵ cho Cảm trong việc "t́m hiểu" cô. Bội Ngọc là một cô gái thông minh đến độ quỷ quyệt, và nếu cần làm tổn thương một người trung hậu như Cảm, cô có thừa khả năng! Đó là cái "khái niệm" mà tôi có về Bội Ngọc, nếu có thể gọi đó là khái niệm. Và tôi biết ḿnh không có can đảm tiết lộ với Cảm cái cảm giác mơ hồ của ḿnh. Không nên làm đau ḷng một người bạn tốt v́ một điều rất mơ hồ!

Vào mùa hè tiếp theo, Cảm báo cho tôi biết sẽ bay qua Chicago để gặp Bội Ngọc.

"Em được nghỉ hai tuần, nhưng Bội Ngọc bảo chỉ có thể gặp nhau ba ngày thôi. Cô ấy đang rất bận."

"Vậy th́ tại sao không qua chơi với anh trước rồi hăy ghé cô ấy? Anh cũng mong gặp Cảm vậy."

"Chỉ sợ phiền anh," Cảm rụt rè trong máy điện thoại.

Tôi cười ha hả thay câu trả lời. Rơ vớ vẩn!

Cảm vừa người, khuôn mặt hơi vuông. Cặp chân mày rậm trên đôi mắt thật hiền. Chúng tôi có những ngày thực vui bên nhau. Tôi sống một ḿnh, và điều này khiến Cảm trở nên thoải mái ngay từ phút đầu. Chúng tôi đi "tham quan" Tiểu Saigon, ăn tất cả những ǵ Cảm muốn thử và lê lết ở những quán cà phê Cảm muốn ngồi. Tôi thích chọc phá Cảm bằng cách cố t́nh cách lái câu chuyện qua hướng khác khi Bội Ngọc được đề cập đến và cười thầm trong bụng nh́n thấy vẻ thất vọng của hắn khi đề tài ưa thích nhất của ḿnh không được quan tâm đúng mức. Tôi biết Cảm đang lo. Hắn vẫn chưa liên lạc được với Bội Ngọc kể từ khi dặt chân lên đất Mỹ ba hôm trước. Chỉ có một tràng tiếng Anh rất sơi từ máy nhắn tin của Bội Ngọc trả lời những cú điện thoại của Cảm. Và đó lại là giọng của một người đàn ông trẻ. Tôi trấn an Cảm, bảo rằng đó có lẽ là của anh em trai của cô. "Dù sao th́ ngày mai em cũng bay qua Chicago. Bội Ngọc có lịch tŕnh chuyến bay của em. Chắc cô ấy bận việc bất ngờ không kịp nhắn tin đó thôi." Cảm nói với giọng b́nh tĩnh. Tôi ái ngại bảo Cảm nếu có ǵ trục trặc th́ gọi cho tôi ngay. Tôi lo hắn lạ nước lạ cái, lỡ Bội Ngọc lỗi hẹn th́ không biết đường nào xoay xở. Nh́n dáng điệu xông xáo của Cảm khi tiến vào cái hành lang h́nh hộp dẫn đến cửa máy bay, tôi cảm thấy vui vui. Chắc Bội Ngọc phải vui hơn gấp bội khi giáp mặt người "bạn t́nh" đến từ phía bên kia bán cầu.

Cảm gọi tôi buổi sáng ngày hôm sau.

"Anh chịu khó đón em ở phi trường chiều nay nhé. Chuyến bay 647, American Airlines."

Giọng Cảm khàn đục, và tôi có thể h́nh dung ra khuôn mặt thiểu năo của hắn không một chút khó khăn. Tôi hỏi nhanh:

"Bội Ngọc không đến hay sao?"

"Gặp rồi. Chiều về đến nhà em sẽ báo cáo anh chi tiết nhé." Cảm trả lời nhát gừng rồi cúp điện thoại.

Một mớ giả thuyết được tôi dựng lên để giải thích cho việc rời Chicago đột ngột của Cảm. Bội Ngọc là một cô gái tật nguyền? Bội Ngọc là một người đàn bà... có chồng? Hoặc giả Cảm bằng xương bằng thịt đă làm cô thất vọng? Hoặc giả những chuyện t́nh siêu không gian không thể đơm hoa kết trái ở nơi trần tục? Tôi không biết. Câu trả lời sẽ đến vào buổi chiều.

?

Khi Cảm khuất dạng ở góc quẹo của cái hành lang dẫn vào chiếc phi cơ liên lục địa của Japan Airlines, tôi thong thả quay lưng bước ra đường. Đốt một điếu thuốc, tôi chậm răi bước qua khu trạm văng lai dành cho hành khách nội địa. Không có ǵ phải gấp gáp, chuyến bay dành cho tôi sẽ không cất cánh trong ṿng 90 phút sắp tới. Theo dự định, tôi sẽ có mặt tại phi trường OơHara lúc 6 giờ chiều, đủ thời gian để ghé vào tiệm cầm đồ của một người quen ở khu thương măi của người Việt Nam. Tôi phải lấy một món đồ mà tôi sẽ dùng đến sau đó. Rồi tôi sẽ ghé vào một tiệm ăn nào đó, gọi một món ǵ đó, và ngồi tán gẫu với cô tiếp viên, nếu ở đó có một cô tiếp viên coi được. Tôi sẽ huênh hoang về cái gốc gác "dân Cali" của ḿnh. Người Việt ở các tiểu bang khác vẫn thích hỏi han về thủ đô tị nạn Bolsa mà!

Mọi việc xảy ra gần đúng như chương tŕnh đă vạch sẵn. Tôi dúi vào tay cô tiếp viên một món tiền khá hậu hĩ, đẩy cánh cửa kính bước ra khỏi tiệm. Chui vào chiếc taxi vừa trờ tới, tôi cúi xuống nh́n đồng hồ. 8 giờ 30 phút. Chừng 30 phút nữa th́ tôi sẽ có mặt ở điểm hẹn. Tôi chợt ph́ cười một ḿnh. Chẳng có ai hẹn ḥ ǵ với tôi hết. Tôi quyết định nơi chốn và giờ giấc, một ḿnh.

Chiếc taxi đổ tôi xuống một khu gia cư yên tĩnh. Con đường nhỏ chấm dứt ở đây, ph́nh ra thành một h́nh tṛn. Căn nhà mà tôi sẽ đến bấm chuông nằm ở phía bên trái. Lối vào trồng những cây nhỏ đang trổ hoa màu vàng, trông như hoa chuối nước ở quê tôi. Ngọn đèn phía trên cửa ra vào toả ánh sáng trắng mờ xuống lối đi. Tôi cắp chiếc hộp nhỏ lấy từ tiệm cầm đồ vào nách, đưa tay bấm chuông. Mắt liếc xuống chiếc đồng hồ đeo tay, tôi lẩm bẩm, "Đúng chín giờ." Tôi vốn không thích ai trễ hẹn, ngay cả chính tôi.

Cánh cửa mở hé, và người đàn ông bước ra. Ba mươi ngoài, mảnh khảnh, khuôn mặt không được tươi tắn lắm. Anh ta nh́n tôi vẻ dọ hỏi.

"Tôi t́m ông Lê Quang Ngọc." Tôi tươi cười cất tiếng.

"Tôi đây. Thưa ông cần ǵ?"

"Tôi có món đồ của một người bạn nhờ gởi cho ông."

Tôi khẽ nâng cao cánh tay mặt cho chiếc hộp nhỏ rơi xuống dọc hông ḿnh và gọn gàng nắm lấy trước khi chiếc hộp kịp rơi xuống đất. Chiếc hộp gỗ màu nâu cũ kỹ. Cho đến buổi chiều hôm nay, tôi đă không chạm đến nó trong mười năm qua. Người đàn ông nh́n vào chiếc hộp, vẻ thắc mắc. Tôi không để anh ta phải thắc mắc lâu:

"Tôi mở ra cho ông xem nhé. Quà của người bạn ở Nhật gởi cho ông."

Rơ ràng là người đàn ông chưa hề có kinh nghiệm đối phó với những sự việc tương tự. Khẩu súng lục từ chiếc hộp gỗ nhảy vào tay tôi như tṛ quỷ thuật, và trước khi người đàn ông kịp chớp mắt, mũi súng đă dí ngay vào lồng ngực bên trái của anh ta. Tôi biết viên đạn phải đi vào cơ thể anh ta từ chỗ nào. "Vĩnh biệt, cô Bội Ngọc." Tôi chào từ biệt người đàn ông cùng lúc cơ thể anh ta bắn tung về phía sau, đập mạnh vào cánh cửa khép hờ. Máu từ trái tim vỡ nát bắn vào mắt mũi tôi, một giọt bám vào môi mằn mặn. Tôi từ tốn đặt khẩu súng c̣n bốc khói xuống đất, bên cạnh thi thể run bần bật của người đàn ông rồi quay lưng bước đi. Có tiếng kêu thất thanh từ một góc nào đó trong căn nhà mà từ đó người đàn ông tên Lê Quang Ngọc đă bước ra. Những ngọn đèn chợt sáng lên từ những căn nhà láng giềng. Nhất định tiếng súng đă làm cho mọi người xôn xao.

Trên quăng đường ngắn dẫn ra đường tôi cứ măi suy nghĩ về một điều. Tôi vẫn không hiểu được tại sao cái khối cơ bắp đỏ hồng lớn bằng nắm tay ở lồng ngực trái của du học sinh Phan Dũng Cảm lại có thể tan vỡ được mà không cần đến một viên đạn đồng. Đă đến vệ đường. Tôi ngồi xuống, mồi một điếu thuốc lá. Cảnh sát sẽ kéo đến trong ṿng vài phút. Hy vọng họ không xuất hiện trước khi tôi hút hết điếu thuốc cuối cùng trong ngày.

??

Người chủ bút ném tập bản thảo mỏng dính xuống chiếc bàn cà phê bừa bộn ly tách, lắc đầu quầy quậy:

"Không được, không được!"

"Tại sao không được?" Anh chàng tác giả nóng nảy hỏi.

"Không đủ sức nặng. Nỗi đau của Cảm không đủ để biện minh cho hành động của tội nhân. Với lại tôi không thích cái lối hành quyết kiểu... Tàu Hồng Kông của nhân vật xưng tôi."

"Anh muốn ǵ? Anh muốn làm lễ cầu siêu trước đă hay sao? Với lại anh c̣n quên câu nói của Cảm. Đàng sau những kư hiệu lằng nhằng kia là một con người với trái tim đầy xúc cảm!"

"Th́ đă sao? Cái đó sẽ giúp hắn hồi phục nhanh chóng. Vả lại, h́nh phạt chỉ có thể áp dụng cho người sống."

Ông ngưng một chút rồi cao giọng tiếp:

"Hơn nữa, ỏtôiơ là ai mà có quyền nhân danh một điều ǵ đó để phán xét bất cứ ai khác?"

"Anh là chủ bút hay là thiền sư hả?" Anh chàng tác giả trả đũa...

Chiều xuống dần. Tia nắng vàng úa c̣n sót lại chui tọt qua khung cửa kính, vẽ một vệt dài lợt lạt trên chiếc bàn cà phê nơi có hai người đàn ông đang tranh căi nhau về một án mạng đă không hề xảy ra.

Tháng Mười, 1998

 

Trở về trang tác giả và tác phẩm

Free Web Hosting